Người ta thường nhắc đến Sapa như một mảnh đất níu chân người lữ hành bởi những ngày mùa vàng trên rẻo cao, rồi cả những ngày hoa xuân đua sắc. Nhưng cũng khi người ta lại bồi hồi nhớ về một Sapa bồng bềnh những ngày sương tràn giăng trắng con đường, lãng đãng nhớ thương tuôn theo những sợi chỉ mây giăng mắc khắp đại ngàn. Vào những ngày sương giăng thuần đẹp như vậy, bước chân trên từng lối mòn nhỏ lại cứ ngỡ đang lạc bước trong không gian thuỷ mặc mê hoặc lòng người.
Những ngày đầu đông, Sapa lại trở nên dịu dàng an nhiên đến lạ. Khi một sớm mùa đông thức giác, mở khung cửa sổ căn phòng giữa lưng chừng núi đã thấy nàng sương ùa về giăng trắng núi đồi, cái tinh khiết, sự mềm nhẹ bảng lảng của từng dải sơm đầu mùa như chiếc khăn quàng cổ của thiên nhiên ban tặng, vắt nửa mình sang đông.
Bước chân qua từng bản làng, từng con đường gập ghềnh đá ở Sapa, đều thấy làn sương mờ trắng xoá ấy. Khi mặt trời bắt đầu lên cao, chiếu những tia nắng xuyên qua sương sớm tạo thành bức bích hoạ tuyệt đẹp cho nơi đây. Dòng đời cũng dường như trôi chậm hơn, nhường chỗ cho những xúc cảm êm dịu nơi phố núi, cho những nguyên sơ trong lành nhất trong lòng mỗi người khi rời xa phố thị, chọn chốn bình yên. Nhịp thời gian không nỡ gọi những giấc mộng an lành, để người ta mải mê chìm đắm trong những khung trời thơ mông mê hoặc lòng người.
Để rồi ngày qua ngày, dải lụa trắng đầy chất thơ ấy cứ vắt ngang qua ngọn núi sừng cao sững, xuyên cả những khu rừng già thăm thẳm sắc xanh, đưa người ta tới một miền đất đầy mộng ảo chốn nhân gian.
Một sớm đặt chân lên Tây Bắc, trời đã vương hơi lạnh, mây cũng dày đặc hơn, khắp nơi cây cối ngậm sương còn giật mình ngái ngủ. Khắp đất trời giờ đang bảng lảng hơi sương. Chẳng hiểu sương mờ từ đâu ùn ùn kéo đến, bủa vây muôn lối khiến khoảng không gian trước mặt cũng trở nên khó định hình.
Nghe những người dân bản địa kể lại rằng, ở Tây Bắc mây phủ sương giăng từ sáng đến chiều là chuyện bình thường, mây trập trùng trên những sườn núi xa xa, sương và mây len lỏi vào những khu rừng. Rồi có những khi ta lại thấy mây như sà xuống cùng ánh nắng, xuyên qua những tán cây trong rừng. Màu xanh sẫm của lá cây bàng bạc của hơi sương, và đâu đó ẩn hiện thêm bóng dáng vài ngôi nhà tranh hiu quạnh giữa đồng, những mảng màu cứ thế đan xen, như những nét chắp bút đầy thơ của tạo hóa muôn màu, đang cố vẽ nên một bức tranh thần tiên nơi đời thực.
Dường như ở bất nơi đâu trên mảnh đất Sapa, ta đều có thể tìm thấy những khoảng khắc mây bạc sương ngàn. Vậy nên, cứ mỗi khi có dịp lên Tây Bắc trong những ngày mây giăng ngập lối, sương phủ kín đồi, người ta lại dành trọn từng khoảnh khắc để ngắm vẻ tuyệt diệu của đất trời miền cao đang chìm lẫn trong ảo ảnh mông lung.
Có đôi khi, đứng trên đỉnh đèo Ô Quy Hồ lộng gió, đưa tầm mắt nhìn xa thật xa, chợt thấy những góc quán xiêu vẹo trên những con đường nhỏ nơi sườn núi, in vào màn sương những vệt đen mờ ảo. Mây len quanh những bếp hồng rực lửa, mây vờn cùng làn khói nghi ngút tỏ ra từ chiếc nồi ngô thơm phức, khiến lòng kẻ lữ hành lại dậy lên những ước ao. Tất cả đều ẩn sau làn sương mờ ảo, khiến người ta kìm lòng chẳng đặng, chỉ mong sao vén được bức màn bí mật của sương, để nhìn cho rõ, cảm cho sâu những điều huyền diệu đang diễn ra trên mảnh đất non cao.
Trong rất nhiều vẻ đẹp của tự nhiên níu chân người lữ hành khi đến với Sapa, thì có lẽ những ngày sương giăng trắng lối, được đắm chìm trong gian gian se lạnh của đất trời đầu đông sẽ là những khoảnh khắc khó quên nhất.